Một đêm làm ‘gái karaoke
Đêm đầu tiên vào “nghề” vũ nữ của tôi đã thành công ngoài dự kiến, với 500 ngàn đồng tiền “poa” và một lời mời đi khách sạn để kiếm 100 USD. Những đêm tiếp theo tôi tự thấy mình có kinh nghiệm và tự tin hơn.
Thế nhưng, thật éo le khi tôi liên tiếp bị “dội bàn” và những trận mưa đêm đã làm sàn nhảy vắng khách. Má mì tên Hà bỗng đổi thái độ, lạnh lùng “nhét” tôi vào một phòng karaoke toàn những ông say bí tỉ, thô lỗ, tục tằn và… “quậy” kinh hồn! Đêm đó tôi mới thấm thía nỗi nhục, nỗi đau của những cô gái muốn kiếm tiền từ chốn ăn chơi xa hoa, trụy lạc!
Bị "đì" vì không hối lộ cho mái mì!
20 giờ ngày 26-5-2009, tiếp tục với kế hoạch xâm nhập vũ trường, tôi - giờ đây sau ba đêm “cọ xát”, đã là một cave “thứ thiệt”, uể oải bước vào phòng thay đồ, trang điểm của đào. Bà tạp vụ mà các cô gái nhảy thường gọi là “zú” đang lúi húi lau sàn nhà. Thấy tôi, bà ngước lên hỏi: “Con chưa trang điểm à? Ăn gì chưa, “zú” đi mua cho?”. “Con sợ gặp mưa lem mặt nên chưa trang điểm. Con ăn ở nhà rồi “zú”!”.
“Zú” rất tận tụy với các đào, nhất là khoản đi mua đồ ăn giúp để được “các con” tặng phần tiền thừa. Thỉnh thoảng cô nào gặp khách sộp, được “poa” từ 500 ngàn đến 1 triệu đồng đều dúi lại cho “zú” vài chục ngàn đồng. Phía sau sàn nhảy cuồng loạn vẫn có những góc khuất yên tĩnh để tình người thương cảm lẫn nhau!
Gái nhảy “vào bàn”. (Ảnh CA TPHCM)
Những cô “dội bàn” sẽ trở về phòng đào ngồi “tám” với nhau, xem xét lại dung nhan hoặc lầm rầm cầu nguyện mong may mắn hơn trong tua sau. Cô nào đanh đá, dữ dằn hơn thì lấy quẹt gaz trong túi xách ra đốt, hơ tay hơ chân để… xả xui! Các cô sẽ làm công việc này với lời cằn nhằn, trách móc chửi bới ai đó - người đang bị quy tội gây ra xui xẻo. Đó có thể là một ông xe ôm hay lái taxi vừa đưa các cô từ nhà đến vũ trường; có thể là một bà bán phấn son, quần áo, kẹp tóc hay xoài, cóc, ổi… các cô vừa mua trong ngày. Cũng có thể là chồng, người yêu hay một chủ nợ…
Cũng có cô bị “dội bàn” không trở về phòng đào mà ra luôn sàn nhảy để “tiếp thị”. Các nàng sẽ nhảy rất bốc, tạo ra những tư thế khêu gợi nhất cuốn hút cặp mắt của các quý ông đi “solo” hoặc chưa kịp gọi đào.
Phòng karaoke ôm lúc bị kiểm tra. (Ảnh CA TPHCM)
Khi bước lên cầu thang để trở về phòng đào, tôi bất ngờ đối mặt với má Hà đang đi xuống. Má Hà hỏi tôi: “Con đi đâu mà tìm nãy giờ không thấy?”, “Dạ, con… vào toilet”. Bà Hà trừng mắt: “Toilet dưới trệt là của khách, tụi con chỉ được dùng toilet trên lầu… đúng ra con đã bị phạt, nhưng vì mới vào nên má bỏ qua cho…”!
(Ảnh CA TPHCM)
Thế là bà Hà nhẹ nhõm quay đi sau khi bị ép phải uống nửa ly bia lạnh buốt. Tôi đã rùng mình và suýt hét lên khi bị “kiểm tra” nhưng vừa bị bà Hà hăm đuổi việc nên bây giờ phải cắn răng chịu đựng. Cái gã mà bà Hà bảo tôi phải phục vụ đã say mèm. Hắn vào toilet ói xong ra gục đầu, úp mặt giữa hai đùi tôi và thở ra cái mùi thật ghê tởm. Tôi đẩy hắn ra, hắn lại vạ vật ngã vào người tôi. Chẳng biết hắn say thật hay giả bộ, tôi chỉ ước được lấy đế giày gõ vào cái đầu ngu ngốc, lì lợm ấy! Các đồng nghiệp của tôi tỏ ra rất thành thạo. Họ làm nổ khăn bôm bốp và lau mặt, cổ, tay… cho các “thượng đế” của mình. Họ khui bia bóc bóc và đổ đầy các ly, tràn cả ra bàn.
Cái rổ đựng đầy ắp các hộp phô mai, bò khô, đậu phộng, bánh snack… cũng bị các cô lôi từng món ra xé, để đầy bàn. Con nhỏ Ly ngồi cạnh tôi nói nhỏ: “Ráng sao cho đủ hai thùng, ít quá là bị quản lý mắng đấy!”. Ly cũng đang co kéo với ông mập của nó. Lão cứ nằng nặc đòi “mua” bộ đồ nó đang mặc trên người. Có lúc lão đã kéo tuột quai áo của nó xuống khỏi ngực rồi cười hô hố, vồ vập. Hai cô gái đi cùng mấy gã này nhìn vào đủ biết dân chơi, có thể các ông cặp lôi theo từ một quán nhậu ở tăng trước. Thế mà lạ lùng thay, cả hai cứ khinh khỉnh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt của những bà chủ. Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn dữ dội.
Tôi đã mấy lần muốn đứng lên vào toilet. Nhưng bất ngờ gã mập xoay ra nằm ngửa, gối đầu trên hai đùi của nhỏ Ly. Một chân gã thõng xuống ghế, chân hộ pháp còn lại với đôi vớ hôi rình, gã ngang ngược gác lên vai tôi. Không còn kềm chế được nữa, tôi nghiến răng véo một cái thật mạnh vào bắp chân gã. Gã nhổm người, rút chân, bật dậy. Tôi nghĩ gã có thể điên tiết tát tôi. May quá Ly đã cứu bồ bằng cách ngã người vào lòng gã, nhõng nhẽo: “Anh! Mình lo chuyện nhà mình đi, hàng xóm làm gì kệ họ”… Gã bật cười ha hả và cầm ly bia ực cạn.
Tôi bị ép uống bốn năm ly bia, lại phải ngồi làm chỗ dựa cho “thượng đế” đang say xỉn của mình. Bụng tôi căng lên, đau quặn. Thế mà tôi phải ráng chịu trận suốt 3 tiếng đồng hồ. Gần nửa đêm, đám khách bê bối này mới xiêu vẹo đứng lên rời bàn. Đám gái nhảy ế độ bị “đì” xuống phòng karaoke phục vụ mấy gã say xỉn, thô lỗ được “poa” mỗi em 200 ngàn đồng. Một đồng nghiệp lại rủ tôi đi khách sạn. Tôi nói với nó: “Trông mấy lão này gớm ghiếc quá”…
Nó thở dài: “Chỉ được nửa giá so với khách dưới vũ trường. Nhưng tháng này em kẹt quá! Chị không đi thì em rủ người khác”… Đêm đó khi trở về nhà, tôi rã rời buông mình xuống giường. Ngủ không được, tôi lấy tờ 200 ngàn đồng mới được “poa” lúc tối ra ngắm nghía. Nhớ lại những gì vừa trải qua, tôi thật sự khiếp sợ. Nghĩ tới những đứa bạn cùng ngồi phòng karaoke lúc nãy, giờ đang tiếp tục “cày” tăng hai với mấy gã bợm nhậu trác táng ở khách sạn, tôi bỗng thương tụi nó ứa nước mắt. Cùng phận gái với nhau!
Một đêm mất ngủ cũng giúp tôi sáng ra được nhiều vấn đề. Tôi đã hiểu tại sao bà Hà cùng ngồi nhận tiền “poa” với tôi mà lại không biết tôi được “poa” bao nhiêu, cứ theo hỏi hoài? Đó chính là cách bà nhắc nhở tôi rằng: “Má cho con vào bàn khách xịn, được đối xử nhẹ nhàng, được “poa” đẹp, mà sao con không nhớ tới má… Má phải đưa con vào “địa ngục” với mấy gã say, sàm sỡ luôn tay, để lần sau con không thể quên quyền lực của má…”.
À ra vậy, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ dùng tờ 200 ngàn đồng này để ngày mai bày tỏ “lễ độ” với má Hà. Sao tôi không nghĩ ra được điều này sớm hơn để khỏi phải chịu một đêm khổ sở! Nhưng nếu vậy, loạt bài phóng sự này của tôi sẽ không có được những tình tiết như tôi đã viết. Thế cũng xứng đáng! Tôi mỉm cười hài lòng… Đêm mai, tôi sẽ moi bằng được đường dây cho vay nặng lãi ở vũ trường này. Nó chính là nguyên nhân đẩy các gái nhảy đi khách sạn bằng mọi giá để có tiền trả nợ!
0 Response to "Một đêm làm ‘gái karaoke"
Đăng nhận xét